Chuyển đến nội dung chính

PHƯỚC

 



PHƯỚC LÀ GÌ?

 

Chúng ta vẫn quen nghe:

“Làm việc thiện là có phước.”

“Bố thí, giữ giới, hành thiền — đều là tạo phước.”

Thậm chí, phước còn được phân thành nhiều loại — cái thì được xem là lớn, cái thì cho là nhỏ.

Nhưng…

Nếu bạn không hiểu rõ bản chất của phước, thì dù bạn làm phước cả đời, cũng có thể chỉ tạo được một chút phước nhỏ, hoặc tệ hơn: không sinh ra phước nào cả.

Hãy cùng tìm hiểu.

Theo Phật pháp, phước chính là một loại nghiệp — cụ thể là nghiệp thiện — kusala kamma — tức dòng tâm có chủ ý — cetana — sinh khởi với vô tham, vô sân, vô si.

Để hiểu rõ hơn về nghiệp, quý vị có thể xem thêm clip “Nghiệp lực” đã đăng trên kênh.

Giá trị của phước không nằm ở việc bạn làm gì bên ngoài, mà ở tâm bạn đã chuyển hóa thế nào trong lúc làm những việc đó. Dù hành động nhỏ, nếu tâm có trí tuệ, xả ly và chánh kiến — vẫn tạo phước rất lớn.  Người bố thí ít nhưng với tâm xả ly và chánh kiến, vẫn tạo nhiều phước hơn người bỏ ra hàng tỷ chỉ để cầu danh hay phước hữu lậu.

Người ta thường gọi những gì đang có – như tiền bạc, sắc đẹp, địa vị – là ‘có phước’. Điều đó không sai, nhưng cần hiểu rõ: đó chỉ là quả của phước đã gieo từ trước. Còn phước theo nghĩa gốc, là tâm thiện có chủ ý đang sinh khởi trong hiện tại – chính là nhân để quả lành trổ sau này.

Vì vậy, phước thật sự không nằm ở những gì ta đang hưởng, mà ở tâm đang khởi lên ngay hiện tại. Những hành động thiện nào càng có khả năng chuyển hóa tâm mạnh mẽ, thì càng thuộc loại phước lớn — như giữ giới hay hành thiền. Chẳng hạn, giữ 8 giới còn là thực hành tiết chế các dục lạc trong đời sống, nên nếu hành trì đúng, sẽ tạo ra phước sâu hơn so với 5 giới — vốn chủ yếu chỉ ngăn các hành vi bất thiện về thân và khẩu.

Cũng cần hiểu rõ: nếu giữ giới chỉ bằng hình thức, không có sự chuyển hóa nội tâm, thì hành động ấy không có nhiều lợi ích. Rất nhiều người tham gia giữ 8 giới một ngày,

nghĩ rằng phước rất lớn. Nhưng nếu chỉ cố nhịn, cố giữ,

tâm thì bức bối, mong cho qua nhanh — thì chẳng khác gì đếm thời gian, và kết quả cũng rất hạn chế.

Một thời hành thiền đúng cách, với tâm tinh tấn, có thể vượt xa tất cả các hình thức phước khác. Những loại phước dẫn đến các cõi trời, đặc biệt là Phạm Thiên, đều xuất phát từ tâm định sâu và trí tuệ mạnh.

Khi cận tử, chính tâm sẽ dẫn chúng ta tái sanh về cảnh giới tương ứng. Nếu tâm thiện mạnh → sanh về cảnh giới an lành. Nếu tâm bất thiện → rơi vào cảnh giới thấp kém.

So với quả thiện trong cõi người — như tiền tài hay sắc đẹp — thì phước dẫn đến các cõi trời vượt trội hoàn toàn về tuổi thọ, an lạc, và phẩm chất sống.

Dưới đây là 10 loại hành động thiện, được sắp theo mức độ ảnh hưởng đến quả báo và cảnh giới tái sinh:

10. Tùy hỷ:

Chỉ hoan hỷ theo người khác, không trực tiếp làm. Tâm thiện yếu.

9. Hồi hướng:

Hành vi phụ trợ, dễ dính tâm cầu, hoặc hiểu sai về sự “chia phước”.

8. Cung kính:

Phụ thuộc đối tượng được kính. Thiếu trí thì chỉ là hình thức. Cung kính sai người — không chỉ không có phước, mà còn gây hại.

7. Phụng sự - hỗ trợ:

Tâm từ bi, nhưng thiếu chánh kiến thì dễ sinh chấp công.

6. Bố thí – cúng dường:

Lợi cho nhiều người, nhưng nếu không xả tâm thì vẫn dính dục, danh, ngã.

5. Nghe học chánh pháp:

Là nhân để sinh trí tuệ, nếu nghe pháp chân chánh. Nhưng chưa hành thì chưa chuyển hóa tâm.

4. Trì giới:

Giữ giới trong sạch là nền tảng tu tập, ngăn ác, phát triển thiện, nền tảng của định.

3. Chánh tri kiến:

Điều chỉnh tri kiến sai thành đúng, rất mạnh – vì từ đây mọi hành vi mới đúng pháp.

2. Giảng pháp đúng:

Nếu giảng đúng pháp, sinh công đức vô lượng, giúp nhiều người phát triển trí tuệ. Phước cả cho mình lẫn người.

1. Hành thiền:

Bao gồm cả thiền định — samatha — và thiền tuệ — vipassanā.

Thiền định giúp tâm an trú vững chắc, sinh phước lớn, có thể đưa đến tái sinh cõi Phạm Thiên. Thiền tuệ là pháp hành đặc biệt, có thể đoạn tận phiền não, đưa đến giải thoát.


Kết luận

Muốn có phước đúng nghĩa — không chỉ là làm việc thiện — mà điều cốt lõi là chuyển hóa nội tâm. Vì phước không sinh từ hành động bên ngoài, mà khởi lên từ tâm thiện có trí.

Tâm khởi thiện – chính là nơi phước bắt đầu.

Và nếu trong tâm ấy có trí tuệ, thì phước không chỉ cho quả tốt — mà còn dẫn ta đi trên con đường giải thoát.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ý NGHĨA CUỘC SỐNG

Từ xưa đến nay, con người luôn tìm kiếm ý nghĩa cho sự tồn tại của mình. Câu hỏi "Ta sống để làm gì?" hay "Mục đích của đời người là gì?" đã được đặt ra dưới vô số hình thức, từ tôn giáo, triết học đến khoa học. Có người nói sống là để yêu thương, để học hỏi, để phát triển bản thân, để tiến hóa tâm thức hay để lại dấu ấn nào đó trong cuộc đời. Nhưng trong tất cả những câu trả lời đó, dường như hiếm ai thấy rằng: "Cuộc đời này vốn vô nghĩa." Tại sao con người lại sợ hãi ý niệm về một cuộc đời không có ý nghĩa sẵn có? Bởi vì nếu đời sống thật sự không mang một giá trị hay mục đích cố hữu, thì những điều con người theo đuổi—tiền bạc, danh vọng, tình yêu, tri thức—sẽ chỉ là những giá trị được áp đặt một cách chủ quan. Con người gán ý nghĩa cho cuộc đời để cảm thấy an toàn, có động lực bước tiếp hoặc để né tránh sự trống rỗng mà ý niệm 'vô nghĩa' mang lại. Nhưng nếu nhìn sâu hơn, chính sự không có ý nghĩa cố định lại mang đến một sự tự do tuyệt đối. Khi...

VÔ MINH

  Vô minh – gốc rễ của luân hồi.  Nhưng Vô Minh là gì? Rất có thể, bạn vẫn đang hiểu sai. Vô minh (avijjā) là trạng thái mù mờ nền tảng trong tâm chưa giác ngộ. Nó không phải là thiếu kiến thức thế gian, mà là không thấy đúng bản chất các pháp – theo cách có thể đưa đến yểm ly và đoạn tận khổ. Cụ thể, vô minh là:  – Không thấy rõ Tứ Thánh Đế – tức không thấy khổ, nguyên nhân khổ, sự đoạn diệt khổ và con đường đưa đến đoạn diệt khổ. – Không hiểu đúng về duyên khởi. – Không nhận ra bản chất vô thường – khổ – vô ngã, cũng như sự tập khởi – sự diệt đi của danh-sắc và ngũ uẩn. Vô minh là một lớp vô tri sâu kín che lấp khả năng thấy đúng các pháp. Khi vô minh hiện diện, tâm rơi vào các biểu hiện như: – Đồng hóa thân-tâm là “ta”. – Chạy theo dục, tạo nghiệp tái sinh. – Không thấy luân hồi là khổ, tiếp tục đầu tư vào hiện hữu. Phân biệt: Vô minh – Si – Tà kiến Vô minh không phải là một tâm sở cụ thể, mà là một trạng thái nền bao trùm khiến tâm không thấy đúng thực tán...

Không Phân Biệt Là Gốc Si Mê

  Trong một số tư tưởng Phật giáo phát triển, có lời dạy rằng: “Bạn vốn là bản thể bất sanh bất diệt – là Phật tánh, là chân tâm sẵn có. Nhưng vì mê lầm nên mới luân hồi. Chỉ cần buông phân biệt, nhận lại chính mình là giác ngộ.” Tư tưởng “trở về với bản thể chân thật” có một sự tương đồng với nhiều tôn giáo hữu thần: con người khởi nguồn từ một bản thể tối cao – một Đấng Sáng Tạo (Chúa), và mục tiêu là trở về với Ngài. Hoặc trong các hệ thống triết học Ấn Độ, vạn vật là biểu hiện của Brahman – bản thể tuyệt đối. Thế giới là ảo ảnh, mọi phân biệt chỉ là vọng tưởng. Tương tự, trong một số hệ phái Phật giáo phát triển, những khái niệm như “Phật tánh”, “chân tâm”, “bản lai diện mục” – được xem là một thực tại tuyệt đối – vốn sẵn đủ, bất sinh bất diệt, vượt ngoài nhị nguyên, theo đó chỉ cần “nhận ra”, “trở về”. Và khi mọi thứ chỉ là “hiện tướng” của cái “vốn sẵn”, thì: – Không cần Giới, vì tâm vốn thanh tịnh. – Không cần Định, vì tâm vốn rỗng lặng. – Không cần Tuệ, vì chân lý vốn ...