Tôi hay nói đạo lý. Và từng
có người trả lời:
"Mấy đứa nói đạo lý
thường sống như..."
Chưa kịp phản ứng, tôi bị tạt thêm một gáo nước lạnh:
"Ngày mai ăn gì còn chưa biết, mà toàn nói chuyện đâu trên trời cấp độ vũ
trụ!"
Ok, hôm nay, tôi sẽ nói đạo
lý... bắt đầu từ chuyện “ngày mai
ăn gì”.
Ngày mai
ăn gì?
Nghe thì đơn giản, nhưng đây là một trong những ví dụ hoàn hảo để đặt lại vấn
đề:
Chúng ta có thật sự tự do lựa chọn, hay
mọi thứ đã được định đoạt từ trước?
Nếu tôi ăn bánh mì ốp la
vào sáng mai –
là vì tôi muốn như
vậy?
Hay vì trong tủ lạnh chỉ còn trứng và bánh mì?
Nếu tôi đi ăn phở –
là vì tôi thích phở?
Hay vì hôm nay trời lạnh, và bộ não tôi vốn được huấn luyện từ bé rằng "lạnh là phải ăn phở"?
Có người tin vào tự do (free will):
Bạn chọn. Bạn quyết định.
Bạn làm chủ lựa chọn của mình.
Nhưng cũng có người nghiêng
về thuyết định mệnh (determinism):
Bạn tưởng bạn chọn. Nhưng
thật ra bạn chỉ là kết quả của chuỗi nhân duyên:
tủ lạnh trống, tiền trong ví, sở thích, ký ức, thời tiết, hooc-môn, thậm chí cả
quảng cáo tối qua trên TikTok.
Một con chó, dù thông minh đến mấy, cũng không thể ngồi xuống suy nghĩ:
"Ngày mai mình nên ăn chay để bớt sát sinh không nhỉ?"
Con chó cũng có tâm, có cảm giác, có phản ứng.
Nhưng nó sống hoàn toàn theo bản
năng,
không thể quán sát tâm, phát triển tuệ giác, hay chuyển hóa hành vi một cách có ý
thức.
Cũng như bạn gieo hạt
chanh, thì chỉ ra cây chanh,
không thể nào mọc ra táo.
Đó là định luật nhân quả tự nhiên.
Tất
nhiên, nếu còn nghiệp lành từ quá khứ, nó vẫn có thể tái sinh làm người.
Nhưng ngay trong kiếp sống hiện tại, nó không thể chủ động tu sửa tâm hành như
con người.
Nhưng con người thì khác.
Tâm
con người có khả năng học hỏi, phản tỉnh, và tự điều hướng.
Bạn có thể thay đổi “giống
cây” trong tâm mình –
từ sân hận sang từ bi, từ si mê sang trí tuệ.
Bạn có thể chọn ăn chay dù
thích thịt.
Bạn có thể ngồi thiền dù tâm đang loạn.
Bạn có thể học cách không phản ứng khi bị xúc phạm –
đó là tự do mà loài khác không có.
Chính vì vậy mà Đức Phật dạy con đường tu tập –
bởi vì nghiệp có thể chuyển hóa,
tâm có thể đào luyện.
Và đó là nền tảng của tự do chân
chính.
Nói vậy để thấy:
“Ngày
mai ăn gì” không phải là một câu hỏi tầm thường.
Vì nếu bạn ăn trong chánh niệm,
bạn đang chuyển hướng nghiệp lực.
Nếu bạn biết quan sát động cơ chọn
lựa, bạn đang sống với Trung
đạo.
Không ai hoàn toàn tự do,
cũng không ai hoàn toàn bị định đoạt.
Bạn không thể thoát khỏi nhân duyên,
nhưng bạn có thể chuyển hướng dòng nhân
duyên đó.
Hiểu
rõ điều này, hành xử khéo léo với nó – đó là Trung đạo.
Nhận xét
Đăng nhận xét