Đa số chúng ta không thể chấp nhận nổi việc mình sẽ biến mất hoàn toàn — một cách vô nghĩa.
“Chỉ khi thấy có và không là như nhau về bản chất, ngay nơi thân–tâm này, bạn mới thôi nặng lòng với câu hỏi: tôi là ai, tôi từ đâu đến, tôi sẽ đi về đâu.”
Chúng ta tìm đến đạo,
đa phần không phải để thấy sự thật,
mà để tìm một nơi nương tựa — để cứu rỗi tâm tư mỏng manh này.
Nhưng khi chạm vào kinh tạng,
chúng ta bắt gặp một sự thật trần trụi hơn bất cứ điều gì:
Tu tập gian khổ — chỉ để không tái sinh nữa.
Không để trở thành ai.
Không để còn là gì.
Không có nơi nào để về.
Không có gì để tiếp tục.
Thời Đức Phật còn tại thế,
đã có những người cho rằng Niết-bàn là đoạn diệt.
Và Đức Phật đã phủ nhận điều đó — một cách rõ ràng.
Nhưng hơn 2.600 năm sau,
khi đọc lại kinh tạng,
tâm phàm phu vẫn không thể nghĩ khác đi.
Vẫn không thể chấp nhận nổi.
Chúng ta thà bám víu vào một khái niệm siêu hình,
những lời nói mơ hồ, những trò chơi chữ, những ẩn dụ mỹ miều…
Chỉ để giúp cho cái “tôi” mong manh kia
có một chỗ nào đó để bám lấy.
Dù chỉ là ảo ảnh không thật.
Vì trong tận cùng vô thức,
chúng ta không thể chấp nhận nổi sự thật này:
“Không có gì là mình.”
Thật ra, kinh tạng gốc không hề khó hiểu.
Chỉ là ta không muốn hiểu.
Không chịu hiểu.
Và — không thể hiểu,
khi bên trong vẫn còn một thứ đang vùng vẫy đòi được tiếp tục tồn tại.
Nhận xét
Đăng nhận xét